Chắc hiếm ai biết rằng, thuở thơ ấu ước mơ của tôi là trở thành chiến sĩ công an oai vệ, luôn đấu tranh để bảo vệ đất nước, bảo vệ lẽ phải – ai cũng có những ước mơ mà đúng không?
Để từng bước đạt được ước mơ của mình, tôi chinh phục toán và các môn tự nhiên trong vòng một nốt nhạc. Tuy nhiên, muốn làm công an còn cần phải luyện thể chất nữa. Hồi đó, tôi khá thiếu cân và gầy còm (dù ba mẹ cho ăn khá nhiều) nên tôi đã phải dành phần lớn thời gian sau giờ học cho các môn thể thao như chạy bộ, tập võ và cả múa lân nữa.
Cứ mỗi tối thứ 2-4-6 tôi lại dành thời gian để rèn luyện thể chất. Sau ba năm kiên trì cố gắng luyện tập và vượt qua chính bản thân mình, tôi gần như chạm đến mục tiêu của mình.
Rồi cái ngày định mệnh đến thay đổi mọi thứ. Sau khi tập võ xong tôi định về nhưng máu sung nổi lên và tôi tiếp tục tập múa lân. Tôi không biết rằng chính quyết định đó đã thay đổi đời tôi mãi mãi.
Sau khi luyện tập xong, trong lúc khiêng xà ngang đi cất cùng các bạn, do chúng tôi phối hợp không tốt nên xà ngang bị rơi xuống. Khi tôi vừa nhìn xuống thì máu tuôn ra từ gót chân tôi và phần gân bị đứt giật ngược lên. Tôi cảm giác mình không làm chủ được 1 chân của mình nữa.
Tôi ngã xuống và được chuyển đến bệnh viện, chờ hơn 2 tiếng để được mổ. Khi vị bác sĩ và cô y tá nhìn thấy chấn thương của tôi liền buông lời:
“Đẹp trai thế này mà phải bị đi cà nhắc cả đời, tiếc quá”.
Câu nói đó đánh vào sự tự tin vào sự sợ hãi của tôi đến nỗi tôi bị lờn với thuốc mê và thuốc tê. Tôi cảm nhận được hết cảm giác cắt từng miếng da, nối gân lại vào nhau như thế nào. Cảm giác đó mỗi khi nhớ lại vẫn khiến tôi rùng mình.
Sau khi xuất viện, câu nói của vị bác sĩ đó cứ ám ảnh tôi hoài về việc tôi sẽ đi cà nhắc phần đời còn lại. Tôi đi hỏi nhiều người về chuyện người ta bị đứt gân có thể đi lại bình thường đựơc không? Có người trả lời có thể khỏi nhưng vẫn cà nhắc, còn có người thì nói chân tôi sẽ bị teo…
Sau khi tháo bột, cảm giác đặt chân xuống đất nó đau buốt, kèm theo việc đứng không vững càng làm tôi sợ hãi là tôi sẽ phải có tật suốt đời. Tất cả đều làm tôi muốn gục ngã.
Đời người đôi khi cần những giây phút như vậy để nhìn lại. Marcus Aurelius đã viết trong cuốn Suy Tưởng:
“Cuộc sống giống môn đấu vật hơn là khiêu vũ.”
Mỗi khi ngã xuống thì sẽ là khoảng thời gian để tự phục hồi và đứng lên tiếp tục chiến đấu. Vâng và tôi cũng đấu vật của những đau đớn để có thể tìm lại những bước chân vững vàng của ngày xưa. Tôi đã tập bước đi từng bước dù mỗi bước chân là sự đau đớn không thể nào tả hết đươc.
Sự đau đớn về thể xác đó giúp tôi ý thức được mình đang sống, đang đấu tranh cho những khát khao của chính mình. Kỳ diệu thay, khi ý chí đã được tôi rèn, đớn đau thể xác cũng hoá tựa khinh không. Chỉ sau 6 tháng, tôi có thể chạy vòng quanh trường để hoàn thành môn thể dục và đứng thứ 20 trong cuộc thi điền kinh trẻ của Sài Gòn thời điểm đó.
Câu chuyện nhỏ kể ra để cổ vũ bản thân và mọi người ngày dịch Covid-19 (Corona virus) thêm tinh thần vượt dịch và vượt qua nghịch cảnh trong an yên.
Mong mọi chuyện bình yên
Đây là câu chuyện được viết bởi anh Huỳnh Công Thắng – Sáng lập của Lead The Change